Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Rồi lại êm êm lan ra.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Cái cuối có phần họ nói đúng. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Và những cái xác cháy khét lẹt. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Cô không dám nhìn vào ai. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Cũng thành thói quen rồi.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.