- Tao không thích công việc mày đang làm. Người vay tiền đồng ý với thỏa thuận cứ mỗi bốn năm, số tiền lãi sẽ là một phần tư của số tiền gốc. Lúc ấy tôi còn chưa làm nghề kinh doanh mà hàng ngày vẫn đi làm công cho người khác để nuôi sống bản thân và gia đình của mình.
- Người đến từ Syri đứng dậy. Nghe ông cháu nói vậy, ông rất vui mừng và tràn đầy hy vọng. Chồng tôi đồng ý cưới tôi chỉ vì món hồi môn đó, chứ không hề yêu thương gì tôi.
Theo cậu, điều này có ý nghĩa như thế nào, hỡi Tarkad? Cậu có cho rằng, cảnh vật có thể xuất hiện với một màu sắc khác không? Nếu anh muốn cho vay số tiền đó để kiếm thêm nhiều vàng, thì hã hết sức thận trọng và phân ra nhiều nơi. - Ông chủ lâm vào cảnh khủng hoảng rồi.
Nếu bạn muốn sống một cách thoải mái, thì ngay bây giờ bạn cần phải lên kế hoạch chi tiêu cho mình. Nhưng cái xác không hồn của anh ta nhắc ông nhớ đến một kết quả thảm hại. -ôi muốn xin ý kiến của anh về một vấn đề mà tôi không biết nên làm thế nào cả.
Megiddo đúng là một người bạn khôn ngoan và tốt bụng đối với ông. Nếu bạn đặt ra nhiều tham vọng vượt quá khả năng của mình thì chắc chắn bạn sẽ không thực hiện được, mà có khi còn chuốc lấy sự chán nản và những suy nghĩ tiêu cực. Bê bết máu và bùn đất, trên ngực của người nô lệ khốn khổ ấy vẫn còn hình xăm con rắn biển mà ông đã từng biết.
Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: Nhưng nếu họ không trả tiền, thì tôi sẽ giữ mãi vật ấy như một bằng chứng tố giác người đó đã phản bội sự tín nhiệm của tôi. Và chắc là không ai có thể cho mượn tất cả tài sản của họ, ngay cả đối với người bạn thân nhất của mình.
Như vậy so với lúc cha bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, con đã thuận lợi hơn cha rất nhiều. Trong lúc đang bần thần như vậy, bỗng nhiên anh đối mặt với một người đàn ông mà bấy lâu anh luôn né tránh. Sharru Nada, ông hoàng thương lái, đang ngồi oai vệ trên lưng con lạc đà dẫn đầu đoàn lữ hành trở về Babylon sau một chuyến buôn dài ngày.
Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo. Ông cũng không rèn luyện được những đức tính tốt như kiên nhẫn, cần cù và chịu khó. Bấy giờ, điều này đã trở thành thói quen hàng ngày nên tôi thực hiện không mấy khó khăn như trước.
- Đúng thế! – Mathon nói tiếp. - Trước kia, cháu đã không nhận thức đúng về con người của ông cháu. Ông Kalabab bỗng im lặng và trầm tư trong giây lát.
Phải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà. Ông thì không hiểu gì cả nên hỏi anh ta: Nhờ vậy, người dân Babylon mới có thể cày cấy, trồng trọt và chăn nuôi, có được cuộc sống sung túc, giàu có trên mảnh đất quê hương mình.