Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Nó muốn khám phá tôi. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Đúng là chuyện thường.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.