Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Ba năm… Ba năm thì không tính được.