Vậy tôi xin bạn đừng chen lấn trong những nghề luật sư, ký giả, hoặc tài tử màn ảnh và đài phát thanh nữa. Đầu đuôi thế này: Tôi gây một tổ chức vĩ đại, chuyên môn dạy học những người đã trưởng thành. Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày".
Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh. Khi đi học và lúc ở trường về, tôi ghé vào trại họ, giúp họ bửa củi, vắt sữa bò, cho súc vật ăn uống. "Hãy can đảm chống đối với bệnh; đừng ưu phiền nữa; làm việc gì cho khuây kho đi!".
Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi. Có lẽ bạn tôi không tập cắt thịt bao giờ thiệt, nhưng tôi phải khen anh đã dám sống chung với chị ấy trên 20 năm trường. Miệng chị rộng, răng chị vẩu.
Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Bác sĩ Kleitman cũng nói rằng những người lo vì mất ngủ, thường lại ngủ nhiều hơn là họ tưởng. Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.
Tôi muốn bạn giúp đỡ người theo cách ấy. Khi tốt nghiệp ông đã tự chối không chịu để một chủ khách sạn gây dựng cho ông và cũng chẳng nhận đề nghị của ông một người bảo hộ văn nghệ địa phương. 000 người tới xin việc và đã viết cuốn sách nhan đề là: Sáu cách để xin được việc làm.
Họ mới bắt đầu khuyếch trương. Tôi phân vân như lạc hướng. Đừng đương hành động mà ngừng để xem xét lại nữa.
Tôi là một viên kiểm soát số hàng dự trữ của một công ty ở Baltimore. Có người trả lời: "Tôi không sao theo lời ông được, vì tôi nhiều nỗi lo quá rồi". Người nầy không rời y một bước, mắt luôn nhìn vào thời biểu mà ra lệnh: "Nhặt một thỏi gang và đi.
Thấy bà Glover, anh ta la: "Tôi không muốn chứa quân lang thang". Vậy anh còn lo nỗi gì? Họ leo hết ngọn này tới ngọn khác.
Lo làm cho thần kinh căng thẳng, ta cáu kỉnh hại cho những dây thần kinh trong bao tử, làm cho dịch vị biến chất đi và thường sinh chứng vị ung". Bất cứ thầy thuốc nào cũng biết rằng muốn chữa bệnh nhân bị bệnh thần kinh, trước hết phải bắt họ hoàn toàn nghỉ ngơi. Chàng tên là Ted Bengermino bị lo lắng giày vò tới nỗi thần kinh suy nhược nặng.
Nói một cách khác, họ muốn đi du lịch trên đường đời, nhưng trễ tàu, nên đời họ hoá ra nhỏ mọn, vô ích, khiến họ chạy đi kiếm một nhà chuyên trị bệnh thần kinh. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".