Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Nhưng như thế là em còn muốn.
Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Tiếng máy của mình đã tắt.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Màu mận đương độ chín. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Tôi cũng không phản đối đâu. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.