Tổng thống Mỹ Dwight Eisenhower phát đi thông điệp trên báo chí: Thomas Watson ra đi, đất nước mất đi một người Mỹ thật sự cao thượng, một nhà công nghiệp, một công dân tốt và đầy tính nhân văn; tôi mất đi một người bạn tốt mà lời khuyên của ông luôn luôn thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến tất cả mọi người. Năm 1935, Watson tuyển dụng 25 sinh viên nữ đã tốt nghiệp trường cao đẳng. Cuối cùng, trong các thành phố chỉ còn lại một mình ông một chợ với đội ngũ bán hàng nổi tiếng là niềm nở, chiều khách.
Đầu năm 1956, Watson đón những nhân viên thân cận nhất của mình đến thăm nhà. Ông đến văn phòng công ty NCR chỉ là để trả nợ tiền mua trả góp máy đếm tiền mà ông mua để dùng cho cửa hàng bơ sữa. Watson có dịp gặp nhà tâm lý học Michael Supa.
Thay vì viết Time ông đã dùng từ gần gũi hơn: minutes. Watson bắt đầu chú ý khi cầm trong tay báo cáo của James Bryce từ phòng thí nghiệm, rằng các ống chân không có thể dùng được cho IBM và nó cho phép tính toán hàng ngàn phép tính trong một giây. Nó được truyền đi vừa như một giai thoại vừa như một khẳng định chắc chắn.
- Đổi mới không ngừng cho công ty của chúng tôi và cho thế giới (Innovation that matters, for our Hay hơn nữa, mọi người chỉ xẹt một hai bước chân là có ngay những vật phẩm cần thiết nhất cho gia đình. 500 đại biểu đến từ 43 quốc gia đã chọn Watson của Mỹ làm chủ tịch ICC.
Chẳng hạn, luật sư kiếm tiền bằng việc hành nghề luật, bác sĩ kiếm tiền bằng cách chữa bệnh cứu người. Watson bước lên bục và nâng ly chúc mừng như không có gì xảy ra. Hậu thế Gerstner thì tôn trọng vì lắng nghe các bước đi của công nghệ.
Chúng ta cần quan tâm đến khách hàng sao cho giúp họ có lợi nhuận, để rồi họ có thể mua nhiều sản phẩm của IBM hơn nữa. Vì thế, Watson quay qua nói chuyện sức khỏe với nhân viên. Thomas Watson, Sr: IBM and the Computer Revolu- tion, NXB Beard Books, 4.
Điều tuyệt vời là chúng được mã hóa để đảm bảo an ninh. Bây giờ thì những người như Nichol có thể biết vì sao ông nhấn mạnh việc đọc và lắng nghe. Maney đã tìm thấy lá thư Watson gửi trả lời Đại học Harvard sau đó: Thư của các anh cho thấy các anh không quen thuộc với việc phát minh và sự phát triển Mark I của IBM.
Tình hình này của Gerstner làm chúng ta nhớ lại chuyện 80 năm trước (1914) của Watson. Không thấy ông trình bày gì về luận cứ khoa học của chính sách này nhưng có thể đoán được đó một cảm nhận về nhịp sống của con người, từ khi thức dậy cho đến Mặt trời lặn, cùng sự tính toán với những giờ nghỉ. Cha nghĩ, sợ hãi là động cơ vĩ đại cho thành công.
Cuốn sách, có thể, sẽ không thích hợp cho ai chờ đợi những vận may rơi xuống đời mình hay tìm kiếm những mưu mẹo kinh doanh. Không ai hỏi ông về biểu tượng đó. Tinh thần quốc gia thật
Có điều là Watson chưa đưa IBM trở thành tập đoàn đa quốc gia như chữ I (international) trong cái tên mà ông đặt cho nó. Cuộc chạm trán với một người đầy danh tiếng như Watson khiến Gordon cảm thấy mắc nghẹn khi mở lời. Chuyện gì vậy? Bởi vì IBM đã bị nợ nần chồng chất trong khoảng ba năm đầu của thập niên 1990, cho nên nếu có lời thì nợ vẫn còn như thường.