Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Và họ cũng sẽ khổ lây. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.