Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Sao lại xé sách hở con.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Dẫu không phải không có lúc buồn. Nhưng chờ đến bao giờ.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Có bon chen bẩn, ác. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Họ nỗ lực vì điều đó. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Có ai mất xe lại thế không. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.