Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Cái nồi inox đen sì. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Bác nói chuyện với cháu.