Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Và bon chen không bẩn, không ác. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.