Cặp giò kia phàm tục quá. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Người ta, người ta lấy đấy chứ. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.