Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Không biết thanh minh thế nào.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Hoặc lúc phấn khích. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Về danh tiếng và giá trị.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Và rồi họ thả xe tôi ra.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.