Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Không hút là không hút. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Nhưng mà này không được bi quan.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.
Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Để tí nữa em bảo cháu vào. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.