Nhưng tháng 8-1983, công ty phá sản. Bà cũng là chủ tịch của tổ chức các dịch vụ văn hóa và du lịch Trikaya, nơi tổ chức các chuyến du lịch văn hóa giáo dục cho du khách cũng như nhân dân địa phương. Đứa bé đó mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm thấy được gọi là “familial dysautonomia” (mất tự chủ).
Thực hiện điều tương tự trước khi đi ngủ. Lúc đến lượt tôi nói, đầu tôi tự dưng TRỐNG RỖNG! Và đúng là tôi đã cảm thấy hai đầu gối mình run lên! Tôi không thể nhớ nổi hôm đó tôi đã lầm bầm những gì. Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?
Bà cũng là tác giả của quyển sách bán chạy “Motuvasi Memburu Kejayaan” ( Động cơ để đạt được mục đích). ở tuổi 52, vị giáo sư người Anh bị bại liệt vì bệnh tế bào thần kinh vận động và cơ bắp bị teo, được đánh giá là nhà vật lí lí thuyết sáng chói nhất sau Eibstein. Những người táo bạo lại tiếp tục.
Các chủ doanh nghiệp khắp nơi trên thế giới hiểu điều này hơn ai hết. Và những kết quả mà họ đạt được không thể chịu đựng nổi và thậm chí ngay cả chính họ cũng thường bị má anhe bởi “sự bất an trong tâm hồn” và những điều tương tự như thế. Ông không có tài sản riêng nào ngoài chiếc đánh máy hiệu Hermes.
Tôi phải sử dụng một chiếc xe hơi “second hand” cũ kỹ. Đến khi hoàn thành ,người ta hi vọng nơi này có thể đón được 1 triệu người thiền định cùng 1 lúc ! Bạn thấy không ,đây là cả một quá trình ép vắt,những kinh nghiệm thất bại sẽ làm nổi lên những phần tốt đẹp nhất trong chúng ta .
Tôi muốn nói cho bạn biết sự thật là lúc đó, làm được việc đó quả là điều khong dễ dàng đối với tôi. Điều làm tôi rùng mình là lúc tốt nghiệp( cuối cùng chúng cũng tốt nghiệp), chúng lại muốn học tiếp lên thạc sĩ, tiến sĩ. là một ngày nào đó,chúng ta sẽ không bị đánh giá theo màu da của mình hoặc theo độ dài của tóc mà theo những gì chưa đựng trong bộ nào chúng ta .
Tôi mới 30 tuổi mà đã có thể cùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thành công” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty. Thật đáng buồn khi nhiều người dám nghĩ dám làm lại phải quanh quẩn trong nhà,trái ngược với bản chất vốn có của họ. Vì vậy không thành công trong khoảng từ 40 tuổi đến 50 tuổi là một việc hết đỗi bình thường bởi vì chúng ta đang dấn thân vào giai đoạn mò mẫm tìm đường.
Khi đó, chủ trương của trường là ai được cấp học bổng của chính phủ thì sẽ được một chỗ - thật may cho tôi! Thật ra, gian khổ và thất bại tạo ra rất nhiều vĩ nhân và tôi dám nói rằng giá trí của sự thất bại lớn hơn nhiều so với sự thành công. Không có, bạn là kẻ thất bại.
Bà rất kinh ngạc và tự hỏi là làm thế nào mà một người có thể kiếm 100. Về cơ bản ,đàn ông và phụ nữ là khác nhau !Chính xác điều đó là điều tôi muốn nói!Hầu hết chúng ta có khuynh hướng nghĩ rằng đàn ông và phụ nữ chỉ khác nhau về giới tính mà thôi,các phần còn lại thảy đều giống nhau vì cả hai đều là con người. Bạn không bao giờ là bất cứ cái gì vì bạn không làm gì cả.
Bà bị tai nạn nghiêm trọng, cổ bị nứt và gãy, một bên cơ thể bị liệt từ cổ trở xuống. Năm 1967, Ali bị tước danh hiệu vì chống chế độ quân địch với lí do tôn giáo. ” Sao Chúa lại có thể để một người lính dũng cảm như thế chết đi? Vì thế, vị tướng đã tìm các y sĩ giỏi nhất để chữa khỏi bệnh anh ta.