Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Nhưng tôi không quen phản đối. Hoặc về sau mới lí giải được. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.
Không trình bầy nữa. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Tôi vẫn không nói lời nào… Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.