Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Chúng tôi làm theo luật. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.