Ảni Okita

Loạn luân với chị dâu đang tuổi hồi xuân

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.

    Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.

    Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.

    Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.

    Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.

    Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.

    Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.

    Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.

    Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Chúng tôi đi thay quần áo.

    Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Con người luôn biết sáng tạo. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap