Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.
Ông anh cũng làm theo. Cặp giò kia phàm tục quá. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.
Với đời người, ngắn lắm. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.