Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Mọi thứ đều không mới. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Độ này, bố hay nhường. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Không, tôi không cần biết. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.