Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Thế nên tôi tiếp tục nói:
Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Bạn sẽ làm gì? Đứng nhìn vì không có đủ tiền hay là tích cực ủng hộ đây? Bao nhiêu tự tin trước đó biến đi đâu mất, cậu không thể trình bày một cách thuyết phục để bán được một cuốn sách nào.
Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng. Cho dù cuộc trò chuyện có thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch rằng: Lương anh bao nhiêu? Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc cớ hỏi: Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?. Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh.
Luyện tập nhiều lần để trình bày sao cho ấn tượng và lưu loát. Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều. Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh!
Điều này rất quan trọng. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Anh hãy thế chỗ anh ấy!.
Nhưng thầy Cohen không cười. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả. Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Sergio Franchi là ca sĩ.
Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng.
Lasorda là ông bầu của đội bóng Los Angeles Dodgers, là khách mời trong chương trình radio của tôi ngay sau buổi tối mà đội bóng của ông bị thua thảm hại trước đội Houston (Trận quyết định của giải nhà nghề mùa bóng năm 1981). Bạn sẽ tạo được một ấn tượng tốt, một sự khác biệt với những người khác. Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo.