8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.
Đừng thuyết giáo vô ích. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Cô gái bảo: Vô duyên.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Nó vẫn còn hoang dã.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.