Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Khoảng cách vô hình. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Không trình bầy nữa. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Có người ngửa mặt trông trời. 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.