Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Hai chuyện này khác nhau. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Nhưng như thế chưa đủ. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Họ ngắm nhau hồi lâu. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.