Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Không có chim non ở trong. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Cháu nói thế không đúng. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Tự do hay không là ở mình. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Cậu ấy là người tốt. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Hình như mắt tôi rơm rớm.