Tôi nóng tính và hay oán. Ngài tuyên bố chỉ có điểm quan trọng nhất trong Tôn giáo là: hết lòng yêu Thượng Đế và yêu người cũng như yêu chính bản thân ta. Chú ý là nhận rõ tình hình khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó.
Chúng tôi đem bơ, trứng lại tiệm tạp hóa đổi lấy bột, đường, cà phê. 000 Mỹ kim không, mà được nghe lời nói ấy, thiệt nó nhẹ người làm sao! Ông xem như thế thì vợ chồng tôi đã phải ly dị nhau, điều đó cũng không còn gì đáng lạ.
Xin gột sạch những tội ác trong lòng của con. Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử. Hồi còn là đứa nhỏ chạy rong trên các cánh đồng cỏ xứ Misssouri, tôi thường bắt được giống chồn bốn chân; và khi trưởng thành, đôi khi tôi cũng gặp một vài con chồn "hai chân" lẩn lút trong các phố Nữu Ước.
Bác sĩ William nói trong một tờ thông điệp đọc trước hội nha y của Mỹ: "Những cảm xúc khó chịu như khi ta lo lắng, sợ sệt, bàn cãi luôn luôn, rất dễ làm cho chất vôi trong cơ thể phân phát không đều và ta sinh ra sâu răng". Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy. Ngày hôm nay sẽ rán sống từng ngày một, này nào chỉ biết công việc ngày ấy, chứ không một lúc ôm lo cho cả đời mình.
Mà đúng vậy, tôi đã có một tinh thần mới mẻ, một tinh thần thắng trận. Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc? Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt.
Phải ngăn những đợt sóng oán hờn ấy lại, diệt con sâu ưu tư đó đi, nếu không, nó sẽ diệt ta mất, chẳng sớm thì chầy, ta sẽ sinh ra cáu kỉnh, chán chường, đau tim, đau bao tử, mất ngủ, mất ăn, mắc bệnh thần kinh và loạn óc. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ". Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới.
Vậy bạn nên biết chuyện ông Samuel Untermeyer, nhà luật sư nổi danh khắp toàn cầu. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp. Chúng ta vốn là một loài ít dùng lý trí và dễ cảm xúc.
Nhưng 40 năm nữa, nhớ lại cái "ta" bây giờ, ta sẽ bật cười cho cái "ta" đó. Chao ôi! Vậy mà đã có những kẻ điên bỏ mỗi năm sáu tỷ Mỹ kim để cá ngựa, nghĩa là sáu lần số quốc trái của Mỹ năm 1910! Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y.
Trong đó, bác sĩ kể 11 nguyên nhân của gốc bệnh. Một người học trò cũ của tôi, ông H. Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".
Nhà rông mà tôi ở có một mình". Ông Larwrence Jones tiếp tục nói, với giọng thành thật và cảm động, ông nói để biện hộ không phải cho thân ông, mà cho chính nghĩa đang theo đuổi. 000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn.