Bạn lại muốn lưu lại. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Mực thước và tự nhiên.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Tôi không đuổi nó nữa.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Tôi chốt trong, không thưa.