Anh không có lỗi chi hết. Đặt những câu hỏi bắt người ta phải trả lời "có" là một điều rất dễ. Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này: "Ben, mày thiệt khó chịu.
Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông. Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu hỏi rất giản dị.
Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. Cho nên ông cho rằng được 15 phần trăm đã là kỳ dị và nếu được 20 phần 100 thì thật là có phép mầu nhiệm.
Tai hại thay! Con bê cũng như họ, chỉ nghĩ tới cái nó muốn thôi; chân nó bám vào đất, cứng ngắt, không chịu rời đồng cỏ. Cho nên câu chuyện êm thấm. Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình.
Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Vậy mà mỗi tháng ông đọc hết những điều lệ bảo hiểm của công ty ông, tháng nào cũng vậy, hết năm này qua năm khác. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng.
Các độc giả tu mi đọc những hàng này không còn nhớ một chút gì về những bộ đồ và những áo sơ mi bận cách đây 5 năm, mà cũng chẳng thích nhớ tới làm chi. Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông. đương cãi, ngừng lại, ngó trân trân ông tòa rồi buột miệng: "Kính Ngài, trong luật hàng hải không có thời hạn tiêu diệt thẩm quyền".
Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Như tên tướng Al Capone chẳng hạn.
Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị. Lương tri của tôi bảo tôi rằng trước cũng vậy mà sau này cũng còn như vậy, tôi suốt đời sẽ chỉ là một "thằng" khiêu vũ dở thôi. Thì ông phải im liền.
Anh là người hầu bàn khéo nhất tỉnh Nữu Ước này. Thiện bất chuyên mỹ Một người bán xe hơi cũ theo học lớp giảng của tôi, cũng dùng phương pháp đó để bán một chiếc xe hơi cho một mối hàng người xứ Tô Cách Lan. Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay.
Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E. Tôi cám ơn Ông và cầu chúc Ông.