Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.
Bác không hài lòng một tí nào. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Và dễ sống hơn một chút.