Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Nếu hắn là người tài. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.