Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Tôi muốn gặp ông cụ.
Nhưng ta không cho nàng nói. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Chẳng có gì để thấy xót thương. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.