Chẳng hạn, đời bà dì tôi là bà Viola Alexender đã chứng minh lời đó một cách kiêu ngạo. Anh ta khuyên tôi rằng: "Tôi biết đối với chị trong ngày này thì việc phải nằm tĩnh dưỡng một năm ròng là một sự rùng rợn. Ông gởi đơn xin việc, nhưng tới đâu người ta đều trả lời rằng, trong thời kỳ chiến tranh, người ta không thể thu nhận một thư tín viên ngoại quốc, tuy nhiên họ cũng ghi tên và sẽ gọi đến ông, nếu cần.
Chúng ta sẽ gây ra những xung đột bất tận trong thâm tâm ta, chúng ta sẽ lo lắng, khổ sở, cáu kỉnh và bị bệnh thần kinh. Đó là trường hợp ông Edison, một người hồi nhỏ thất học, phải bán báo, mà sau làm thay đổi hẳn nền kỹ nghệ của Mỹ. Họ hiểu công việc của họ chứ! Họ cắm trại núi này 60 năm rồi.
Nhưng sau nghĩ lại, ông tự nhủ: "Kể cũng phải, làm sao mình biết được lão này nói vô lý? Mình có học tiếng Thuỵ Điển, nhưng đâu phải là tiếng mẹ đẻ của mình! Như vậy rất có thể mình viết sai mà không biết. Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền. Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng.
Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình. Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Là một lòng khao khát và hăng hái học hỏi, một ý chí cương quyết quẳng gánh lo đi để bắt đầu một đời sống vui vẻ. Nỗi lo đó thành hiện thực ngay.
Bạn đã biết rằng óc và gân cốt không nghỉ ngơi được khi bắp thịt ta căng thẳng. Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường.
Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu. Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Ta sẽ ngủ lúc nào không hay.
Trong khi đọc thường ngừng lại và tự hỏi xem nên áp dụng mỗi quy tắc cách nào? Họ có vẻ luôn luôn cáu kỉnh, tóc họ bạc hoặc rụng, nước da họ sinh ra đủ thứ mụn, nhọt, ghẻ, lác. Nhưng bà lại đòi hỏi lòng biết ơn ấy nên không bao giờ các cháu biết ơn và yêu mến hết.
Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Tôi lấy làm tự đắc có chiếc nón mà ông Loftin đã mua cho. Không bao giờ tôi rảnh một giây để lo tới cái gì khác ngoài công việc đương làm, và đêm tới, chân đau như dần, cũng không còn nghĩ gì được.
Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương. Bạn không tin vậy ư? Được, xin bạn thí nghiệm đi. Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94.
Còn muốn chết sớm thì tuỳ ý. Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".