Ảni Okita

Vui mừng khi đi làm công ty đồng nghiệp đều là nữ… nhưng đó là địa ngục

  • #1
  • #2
  • #3
  • Sở dĩ tôi đã mạn phép gởi đơn vì tôi nghe có người mách rằng hãng ông lớn nhất trong phạm vi xuất cảng. Sullivan mua một tấm thảm rạp hát của hai người mới lập. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi.

    Nhà chuyên môn phải xét bạn nhiều lần rồi mới quyết định được. Tôi bèn bắt đầu "tốp lo" mỗi khi gặp điều gì ưu phiển bất mãn. Tại sao lại có sự kích thích đó? Là vì khi ấy châu thành Nữu Ước có tám người lên đậu và hai người chết.

    Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. 000 người có nhiều người chết từ 50 đến 55 tuổi thì trong số 163. Nói tóm lại, cô Lucile Blake đã tình cờ nhận định một định lý mà ông Samuel Johnson đã nêu ra cách đây hai thế kỷ.

    Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung. Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất.

    Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi. Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm". Tập thể thao, làm việc nặng nhọc cho thiệt mệt, tới nỗi không sao chống lại được giấc ngủ nữa.

    Tại sao vậy? Tại bà vợ hoặc cậu con nghe lời đường mật của một tên vô lại để nó giựt hết tiền đem tiêu thoả thích. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.

    Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược. Nhờ kinh nghiệm ấy, tôi thấy rằng nếu bạn và tôi, muốn khỏi mang nợ và khỏi lo về tiền nong, chúng ta phải theo phương pháp của các hãng buôn: lập một quỹ chi tiêu và quyết chỉ chi tiêu theo số dự định. Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không.

    Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta. Tôi bèn mở cuốn sổ tay của tôi ra và xem xét những con số trong 12 tháng qua. Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết.

    Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa". Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có từ 180 triệu năm nay.

    Vậy bạn nên biết chuyện ông Samuel Untermeyer, nhà luật sư nổi danh khắp toàn cầu. Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Trong khi viết cuốn này, tôi đi coi diễn lại một nhạc kịch vui rất lý thú của Jerome Kern, nhan đề là Show Boat.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap