Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Tôi và thằng em lại về. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Bố mẹ con cũng buồn. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.