Will Rogers từng nói: Một người dù khờ khạo đến đâu chăng nữa ít ra cũng biết đôi chút về một lĩnh vực nào đó. Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với bạn. Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như vậy.
Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Bạn thấy đấy, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói, chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.
Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên. Don nói nhỏ với Sinatra: Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra.
(Việc gặp ông giám đốc Marshall Simmonds cũng do tình cờ chứ tôi đâu có quen biết gì ông ta. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì. Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không.
Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng. Bất cứ khi nào phải đàm phán việc gì, hãy nhớ đến phong thái cứng cỏi của Herb Cohen, và chắc chắn bạn sẽ thành công hơn nữa nếu tập nói theo ngôn ngữ của Bob Woolf. Những người hùng biện hay nhất, những nhà đàm phán giỏi nhất, những con người tuyệt vời nhất, tất cả đều có lúc mắc lỗi lầm.
Chính nhờ điều này ông đã gây một ấn tượng mạnh. Có thể bạn không bao giờ muốn rơi vào tình trạng thất bại giống như hoàn cảnh của Tommy Lasorda. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa.
Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Vấn đề là ở chỗ, nếu bạn không lắng nghe người ta nói thì người ta cũng đâu có nghe bạn nói. Chắc chắn người đối diện sẽ nhìn lại bạn bằng một đôi mắt hình viên đạn.
Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe. Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn. Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng.
Và Frank đã làm như vậy thật. Nhưng bạn cần chú ý nhiều đến cách dùng từ và lựa chọn lời nói vì chúng tác động rất lớn đến việc giao tiếp của bạn. Khi nói cho ai đó biết rằng bạn vừa mới nhận được một công việc mới, chắc chắn bạn muốn họ sẽ thốt lên rằng: Wow, thật là tuyệt đấy!, chứ không chỉ là: Ồ, thế à? hay Vậy hả?.
Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ.