Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Chắc chắn là tôi đã chết điếng. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này.
Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ". Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp. Mà cuộc thi ấy mở chung cho hết thảy sinh viên các trường Đại học.
Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn. Moon, giám đốc một trường học ở Nữu Ước không cần phải mất tới hai tuần mới kiếm được cách làn vui người khác hầu diệt nỗi ưu tư của bà. Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết.
Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy. Cha sửa soạn một chỗ cho con đây. Nhưng các anh chị tôi thấy trả hớ quá, chế giễu tôi, khiến tôi xấu hổ quá, oà lên khóc".
Ngẩng lên nhìn rặng núi xanh ở Virginie, ông thốt: "Cảnh đẹp làm sao! Thiệt từ trước lão chưa có cơ hội nào để ngắm cảnh thần tiên như vầy". Rồi thì dông tố ghê gớm nổi lên. Bắt đầu làm rất nhỏ, từ trong bếp núc, không ai đỡ đầu, quảng cáo cái gì hết.
Tôi biết! Tôi biết vậy!! Tôi biết chắc vậy!!! Tôi đã mục kích cả 100 lần những sự thay đổi không sao tin được. Để chứng minh, tôi xin kể chuyện cô Alice, thư ký đánh máy và tốc ký, ở cùng đường với tôi. Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều".
Carrier nói: "Khi tôi ngó thẳng vào sự chẳng may nhất, tức thì tôi tìm lại được sự bình tĩnh đã mất trong những ngày trước; từ đó tôi suy nghĩ được". Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi. Nhiều phen chúng tôi túi bụi vì việc.
Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Trước đây mười tám thế kỷ, Epitète đã bảo cho người đồng thời hay rằng ai gieo gió sẽ gặt bão và định mệnh bao giờ cũng làm cho những người phạm lỗi phải chịu quả báo về những lỗi lầm của họ. Cơ thể ông như bị kẹp vào một chiếc kìm, mà hai mỏ kìm mỗi ngày một siết chặt lại.
Đúng như Charles Kettering đã nói: "Khéo đặt vấn đề là đã giải quyết được một nửa". Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.
Khi người ta bầu ông vào Uỷ ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ. Rồi đưa cho người quen đọc. Vậy định lệ thứ nhì là: Nếu bạn gặp một vấn đề rắc rối thì áp dụng ngay định thức thần hiệu này của H.