Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả.