Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Nước mắt tôi lại rơi. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Đúng là chuyện thường. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Hoàn toàn không ngái ngủ. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Cháu thấy bác tội lắm. Đây là một sự tham lam.
Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Cái thùng rác lở loét hơn.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.