''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác. "Khi ông ta chạy lại cự tôi, đưa quả đấm lên trước mặt tôi, bảo rằng tôi chẳng biết chút chi về máy hết, tôi dằn lòng lắm mới khỏi gây lộn với ông và tự bênh vực. Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài.
Bạn đã thách đố người ta. Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ hiểu mình.
(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). "Ngay từ khi mới làm mục sư, tôi đã hiểu rằng, rất nhiều cặp uyên ương dắt nhau tới bàn thờ, có một ái tình chân thành, những hảo ý rất đáng khen, nhưng lại là những kẻ "thất học trong hôn nhân" mà thôi. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.
Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được".
Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí mỉm cười. Được như vậy thì ông có lợi là hàng của ông ở trên xe cất xuống mau và gởi đi cũng mau. Bạn muốn những người bạn gặp gỡ đồng ý với bạn.
Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". Bạn nhận thấy rằng nó gần như bức thư trên kia. Số đó còn dưới sự thực, vì tất cả sự thành công lạ lùng của ông đều nhờ tâm tính ông, duyên kín của ông.
Như vậy đâu phải cách lấy lòng ông và làm cho ông nghe theo lý luận của tôi. Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ". Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó.
Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Người Trung Hoa thiệt khôn.
Chỉ có một người đại tài mới giữ vững được địa vị đó". Vậy, trong khi thầy ấy cân thư của tôi, tôi nói: "Tôi ước ao có được bộ tóc như thầy!". Tôi thì tôi ưa trái cây lắm.
Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta). Tức thì ông tự kiếm những lẽ để bênh vực tôi: - Phải. Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi: