Ảni Okita

Cô bạn thân thuở nhỏ lâu ngày gặp lại…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hạn chế ra ngoài nữa. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.

    Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.

    Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.

    Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.

    Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.

    Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.

    Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.

    Bây giờ bác đang trăm mối lo. Không chắc tại số phận. Thế thì nổ bố đầu còn gì.

    Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn

    Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap