Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Cho nên bà chỉ nhận lời với một điều kiện là cho bà đợi một năm để có đủ thì giờ xét tính tình ông.
Ông lại khuyến khích cho ông chủ nói. Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà. Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường".
Mà nghĩ cho kỹ, chúng ta có gì đáng tự phụ đâu? Bạn có biết ngu xuẩn với thông minh khác nhau sao không? Rất ít: chỉ hơn kém nhau một chút xíu chất i-ốt (iode) trong hạch giáp trạng tuyến của ta. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?". Anh thợ đó phải trông nom cho một loạt máy vừa sắp vừa đúc chữ và nhiều máy khác nữa, sao cho những máy đó chạy đêm và ngày mà không hư hỏng, khỏi ngưng lại.
Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng tai gai mắt người khác. Quân đội mà có tinh thần đó thì ông - mà cả Nã Phá Luân tái sinh nữa - cũng không thể bắt họ gắng sức được. Những ai đã gặp Tổng thống Théodore Roosevelt đều ngạc nhiên về sự biết nhiều, hiểu rộng của ông.
Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ. Tôi đã dùng đủ mọi chước: hết khuyến khích, rồi kích thích, rồi rầy mắng, chửi rủa, dọa đuổi. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá.
Chẳng những ruồi mà người cũng vậy. Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!". 000đ quảng cáo trên báo, không chắc đã quyến rũ được một số thính giả như vậy tới khách sạn ông.
Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ. Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Năm 1915, Rockefeller là người bị nhiều người oán nhất ở miền mỏ Colorado.
Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét. Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao. Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó.
Mặt khách hàng tươi như hoa. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ.
Sau cùng, bà hóa điên. Tại tỉnh Reno, kinh đô của ly dị, người ta xử những vụ ly dị không ngừng, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi tuần sáu ngày, mỗi giờ sáu vụ, nghĩa là mười phút một vụ. Lý tưởng ủ ấp trong lòng sẽ cấu tạo nên những hành vi hợp với lý tưởng.