Nott phóng ngựa như điên suốt đêm thứ bảy về hướng khu rừng hoàng gia để kịp nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ trước Merlin. - Jim nói giọng run run. Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa".
Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua. Ngoài tiền bạc, gia đình tôi còn được thừa hưởng một nhà máy dệt đang rất ăn nên làm ra. Và chàng bằng lòng với những gì mình đã làm.
- Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế. Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ.
Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max: - Lắng nghe đây! Ta biết ngươi đang chờ điều gì. Giờ đây, anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều: căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá.
Không ai gặp ai, ngay cả ở những nơi họ nằm nghỉ hay cho ngựa dừng chân uống nước. Đừng làm mất thì giờ của ta. Năm phút nữa lại trôi qua.
Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu - đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại - của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu. Tiếng thì thầm nổi lên khắp nơi. Một lần nữa Merlin lại hết sức vất vả mới làm cho mọi người im lặng để tập trung nghe ông nói tiếp:
- Cảm ơn Người đã trả lời con. Jim ngừng lại hít một hơi dài. Nó không chỉ kỳ diệu với các bạn mà ngay cả với chúng tôi - những người thực hiện cuốn sách này.
Đầy là điều chưa từng bao giờ xảy ra trước đây. Và ta tin rằng ta sẽ bằng mọi cách để tìm ra nó. Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi.
Ánh mắt cương nghị của chàng như bừng sáng lên hơn bao giờ hết: - Merlin, Merlin, ông nhìn này! - Chàng giơ tay lên với những cây bốn lá xanh tươi - Tôi đến đây để chia vui với ông. Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi.
- Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì. Mụ ta giờ đã hết cười nổi. Nott quay lại và nhận ra Bà chúa hồ.