Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông". Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng. Đất như sụt dưới chân tôi.
Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn. Rồi ông ta lại ranh mãnh nói luôn: "Vả chăng, bộ răng mà cô cố tình che đậy đó, biết đâu nó chẳng làm cho cô nổi danh?" Chị Cass Deley nghe theo và không thèm nghĩ tới cái "mái hiên" của mình nữa. Chúng ta vốn là một loài ít dùng lý trí và dễ cảm xúc.
Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Còn sợ bị chôn sống mới vô lý nữa chứ, tôi không tin rằng trong 10 triệu người có tới một người bị chôn sống, vậy mà tôi đã lo sợ tới khóc lóc. Hứa hẹn suống có tốn gì đâu?
Nhưng chẳng bao lâu vỏ xe tan tành ra từng mảnh. Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo. William Allen White, người có danh nhất trong số những chủ bút các tờ báo hàng tỉnh, nhớ lại 50 năm trước và tự tả ông hồi đó như vầy: "một thằng khoe khoang, điên hay cáu.
Ta khó mà không thán phục một người đã "chịu đựng" được những lời chỉ trích ấy một cách bình thản, đầy tin tưởng ở mình, với một kỳ vị khôi hài như vậy. Mãi sau cùng tôi mới thấy lời Santayana là minh triết: "Người đời sinh ra không phải hiểu đời sống, mà để sống". Ngài tuyên bố chỉ có điểm quan trọng nhất trong Tôn giáo là: hết lòng yêu Thượng Đế và yêu người cũng như yêu chính bản thân ta.
Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy". Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui.
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết.
(Đọc mấy câu ấy chắc bạn nhớ rằng bà Stapleton không nói rằng câu ấy đúng cho mọi người đâu. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình.
"Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ. Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi. Lần đầu ca trước công chúng trong một hộp đêm tại New Jersey chị trề môi trên xuống để che răng.
Còn nếu bạn phải khất lần khất lữa, tiền lãi và mọi thứ phí tổn khác góp lại lần lần sẽ nặng lắm, có khi gấp 20 lần số vốn, tức là nặng gấp 500 lợi suất ở các ngân hàng. Bốn năm sau mở một tiệm thứ nhất ở Chicago, chiều ngang có hai thước rưỡi. Vậy thì sao không cứ nhận nó đi? Tại sao không có óc thực tế của ông già Marc Aurele, một vị anh quân hiền triết nhất của đế quốc La mã.