Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Ta không thích nổi cáu. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Dẫu không phải không có lúc buồn. Đúng là thân làm tội đời!
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Những hình ảnh đã nguội. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Của một thân xác đặc. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Bạn sẽ không trình bày nhiều.