Hồi chú bằng tuổi cháu, chú vô lý hơn cháu nhiều. Những giờ sống bên cạnh bà vợ đứng tuổi đó là những giờ êm đềm nhất trong đời ông. Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết). Thực vậy, khi họ hơn ta, họ muốn tỏ sự quan trọng của họ ra; nếu trái lại, họ thấy kém ta thì họ sẽ ganh ghét ta. Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được.
"Thiệt chỉ nhờ thịnh tình của anh em mà tôi được có mặt trong cuộc hội họp giữa các vị giám đốc cuả công ty và các vị thay mặt cho nhân viên, vì tôi không có cái may được ở trong nhóm trên hay nhóm dưới. Ông hội trưởng nói: "Tôi sẽ nói thay ông". Điều đó quan trọng lắm.
Từ 100 năm, chưa thấy ông vua nào giữa thời bình mà tuyên bố những lời lạ lùng như vậy. Lần đầu tiên vì bất ngờ mà tôi thấy giá trị của phương pháp đó: Một bữa, tôi thăm Ngài tại Bạch Cung, tôi bày tỏ một chính sách cần phải áp dụng liền, nhưng xem ý Ngài không thuận. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.
Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi.
Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy. Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông.
Phương pháp đó đối với một vị Hoàng đế còn có hiệu quả như vậy, thì bạn thử tưởng tượng đối với chúng mình đây, còn hiệu quả tới đâu. Ngoài ra, không có cách nào khác. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. Trái lại, nên thương họ. Và thi hào Anh Shakespeare tuy đã được cả nước Anh tôn sùng mà còn mua tước vị để thêm danh giá cho gia đình ông.
Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa. Đã 18 tháng rồi, những đại tướng của Ngài cầm đầu quân đội miền Bắc thua hết trận này tới trận khác. Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm".
Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi. Tại sao người phàm như chúng ta lại nghiêm khắc hơn Ngài?. Tôi đã có ý định đó hồi tôi bắt đầu chủ nhiệm tờ báo Boston Herald và bức thư của Ông làm cho tôi quả quyết thi hành.