Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Tôi làm trong năm phút. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Của một thân xác đặc. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Nhưng lí trí không cho phép.