Sự kiên trì của Thomas Edison đã cho chúng ta ánh điện. Vâng, anh ta đã trở thành “Kia-See”, kẻ sợ chết. Tôi còn nhớ một lần nọ, cha đánh chị cả tôi mạnh tay đến nỗi chị không thể chịu đựng được nữa nên phải báo cảnh sát.
Cô tin rằng nếu mình không thê múa nữa thì chắc chắn còn một việc khác mà cô có thể làm được. Những người không có các nhiệm vụ trở thành những kẻ mơ mộng vớ vẩn và những nhà thám hiểm. Khi còn là một đứa trẻ, ông đã chơi những trò khuyến khích “tinh thần đấu tranh và ý chí để chiến thắng”.
Trước tiên ,hao phải được ép kĩ trước khi ta có thể lấy được tinh dầu của nó. -Đừng bao giờ nhượng bộ! Đừng bao giờ, đừng bao giờ, đừng bao giờ nhượng bộ trong bất cứ việc gì bạn làm! Đó là công việc của anh và anh phải làm thật tốt.
Tuy nhiên thu nhập của bà không đủ và phải trông chờ vào sự giúp đỡ của dì ông. Ngay cả những giá trị và nhận thức bên trong chúng ta cũng thay đổi theo thời gian Vâng, cái giá của thành công là sự kiên trì.
" Thất bại chính là con đường dẫn đến thành công ,cũng giống như cá khám phá về những điều sai trái đã hướng ta hăm hở tìm đến điều đúng. Tôi đến ký túc xá sinh viên và chơi bài poker với vài sinh viên ở đó và như thể định mệnh đã sắp đặt, tôi thắng nhiều ván và có đủ tiền tham dự hội thảo. Không việc làm, không tiền bạc.
Bạn đã tự gieo trồng các nhân ấy. Sau đó, ông bán máy điều hòa không khí và tủ lạnh. Và câu trả lời, như các bạn ngày nay đã biết, ở trong sách lịch sử cảu các bạn đấy.
Sau đó, anh lại làm lại một lần nữa hết sức mình, anh lại xem xét và nở một nụ cười mãn nguyện trên môi. Anh bán vé số và hoa suốt cả ngày, chỉ đi học buổi tối. Thật ra người ta khó có thể không làm gì, đặc biệt là trong xã hội luôn đòi hỏi chúng ta phải làm “một cái gì đó”.
Năm 1988, ông viết quyển “Lược sử thời gian” (A Brief History of time) quyển sách được dịch ra hơn 22 thứ tiếng và bán ra hơn 10 triệu bản trên khắp thế giới. Nhiều năm sau, có người hỏi tôi làm sao tôi có thể vượt qua tất cả những việc đó. Ông trở về để giúp người dân giành lại các quyền và sự tự do đã mất bằng phương thức bất bạo động và đấu tranh cho một cuộc hòa giải dân tộc dựa trên sự công bằng.
Nhưng hỡi ôi, con người như một vĩ nhân vĩ đai đã nói, lại sợ “quả” mà chẳng sợ “nhân”. Vì không sẵn sàng để bắt đầu lại bất cứ điều gì, tôi sang Úc nghỉ mát, trước hết là để trốn chạy thất bại của mình, đồng thời cũng để cân nhắc xem đâu là nơi thích hợp để di cư. Đừng tự trách mình nếu bạn đưa ra một quyết định sai lầm; hãy học hỏi từ nó.
Tôi thật sự hi vọng rằng bạn không phải một người trong số họ. Năm 1970, tôi 20 tuổi. Có biệt danh là bà đầm thép, bà là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử Châu u được bầu làm thủ tướng.