Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất. Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta. Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới.
Tôi chắc chắn có nhiều người rất tốt, nếu bắt buộc lựa chọn trong hai điều, một là đọc tập "Thiên đàng đã mất" (tập thơ của Milton - người Anh kể về tổ tiên loài người phải đày xuống cõi trần. Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn. Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải.
Nó mạnh tới nỗi có những người suốt đời sống để tìm hiểu thêm, mà vẫn luôn luôn bị nó lôi kéo đi và cứ trượt chương trình của mình hoài. Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi. Thế này thì khó chịu thật.
Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? Khi bạn ở nhà ra đi, bạn tập trung tư tưởng vào một vật nào đó (mới đầu, vào bất cứ vật nào cũng được). Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.
Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng.
Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.
Nên phòng trước những điều bất ngờ. Nghĩa là mình phải tự ngắm trân trân cái bộ mặt của mình trong gương, dù có phải thất vọng cũng ráng chịu. Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn.
Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua. Mặc dầu vậy, ông ta vẫn nhất định coi những giờ làm việc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều là khoảng thời gian chính trong ngày, còn 10 giờ trước và 6 giờ sau khoảng đó là phụ, chỉ như một đoạn mở và một đoạn kết vậy thôi. Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.
Nếu viên chức ấy muốn sống đầy đủ thì phải thu xếp trước công việc mỗi ngày. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa.
Sao? Bạn bảo dùng hết năng lực vào 16 giờ đó thì 8 giờ còn lại sẽ mất giá trị ư? Không. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.