Ông ra khỏi nhà lúc 6 h sáng và đến khuya mới trở về nhà. Một việc cũng rất là thú vị là khi trở về nước làm việc thì vị cử nhân này chỉ nhận được 2. Người lẽ ra đã là tổng thống đã trở về nhà sau cuộc lưu vong lần cuối cùng.
“Tôi phải thành công vì tôi chẳng còn những việc không có kết quả”. Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn? Khi ta tự buông mình trượt xuống ,không làm gì và chịu thua,không chống nổi sự cám dỗ của một cuộc sống dễ dàng,ta có khuynh hướng ngừng quá trình tư duy.
Người thiếu nữ về nhà, đau khổ vô cùng. “Tôi phải thành công vì tôi chẳng còn những việc không có kết quả”. Chúng tôi vượt qua tất cả các cuộc kiểm kê tài sản của nhà nước và việc tuyển dụng them người.
Họ xuống một tỉnh ở nam Thái Lan, nơi được gộ là Hatyai để bán thịt heo và xuất khẩu mì ăn liền sang Penang, Malaysia. Thậm chí ông còn không mua nổi một cái cà vạt 25 bath. Thậm chí, ngay cả lúc ăn trưa, ông cũng không có thời gian nghỉ nghơi vì công việc của ông cũng là bao gồm việc thu dọn bàn ăn cho mọi người và lau dọn.
Chẳng biết có phải vì tôi thất bại trong công việc không? Niềm vui lớn nhất của bà là thấy được quan điểm của mình về một thế giới có ích cho mọi người được chấp nhận. Họ phải chi một khoản cho đứa con mỗi tháng khoảng 6000RM (1578 USD) trong vòng từ 3 đến 4 năm 1!Tính đến lúc đứa con lấy được bằng tốt nghiệp , số tiền lên đến 288.
Bạn có thể nói anh đã phải chịu nhiều những nỗi đu đớn tột bậc và trảu qua nhiều đêm mất ngủ, nhưng vẫn không hề có một lời than vãn. Có nhiều người trong thế giới này được người khác sẵn sàng giao cho hàng triệu đồng. Chúng tôi vượt qua tất cả các cuộc kiểm kê tài sản của nhà nước và việc tuyển dụng them người.
Như vậy, theo phương châm trên, trong mọi việc ta làm, trước tiên ta nên là “người cho” và sau đó mới là ‘người nhận’. Cách ăn mặc của ông không giúp cải thiện hình dáng kì quặc cảu ông. ( Điều tệ hại nhất mọi người vẫn làm vào buổi sáng là đọc báo).
Từ 10 đến 20 tuổi, ta đi học ở trường. Năm 21 tuổi, ông được chuẩn đoán là chỉ sống được hai năm rưỡi nữa. Từ đó, sự hăm hở học hỏi của bà càng được kích thích mạnh mẽ hơn.
Lai Dong Jin sinh ra trong một gia đình có 14 con. Dù cuộc đời của chúng ta bị rút ngắn vì sức khẻo bị sa sút hay vì lí do khác, điều đó không có nghĩa là nhiệm vụ của chúng ta phải thay đổi. Mặt khác, nếu bạn quan sát một người hạnh phúc và thành công thực sự thì bạn sẽ luôn cảm thấy rằng người ấy rất lịch thiệp, ân cần và quan tâm đến người khác hơn cả bản thân.
Sau đó, vì không nhất trí với họ, ông đã thuê chỗ để mở cửa hiệu nhỏ trên Đại lộ Rizal và một cửa hiệu khác cũng được mở sau đó ở Carriedo, cửa hiệu này thuộc sở hữu của chính ông và vẫn kinh doanh giày. “Mùi vị ngọt ngào của thành công sẽ kém ý nghĩa hơn nếu không có thất bại”. Một số chỉ viết ít, một số lại viết rất nhiều, còn một số khác lại cho phép những người khác viết thay mình.