Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không hề phản đối.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Nhưng đành phải nhả ra. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Này, mày bê cái kia cho chú. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.